Chùa thiện Tâm

Các bạn Vòng Tay Việt Nam thân mến!

Vừa qua tôi có chuyến công tác hai ngày tại Bình Thuận.Trong chuyến công tác tôi có ghé thăm trung tâm Thiện Tâm – Nơi bảo trợ nuôi dưỡng trẻ em mồ côi, khuyết tật.

Địa chỉ: KP1 , Thị trấn Tân Minh, Huyện Hàm Tân, Bình Thuận cách thành phố Hồ Chí Minh tầm khoảng 130 km.

Trung tâm Thiện Tâm nằm trong khuông viên chùa Thiện Tâm do thầy Thích Lệ Tâm làm trụ trì.Ngoài ra Thầy cũng là một người cha của 65 đứa con nhỏ có số phận không được may mắn khi vừa trào đời.

Ngôi chùa được thành lập vào năm 2006, khuông viên chùa rộng 10hecta, bao gồm chính điện trung tâm, các dãy nhà sinh hoạt cho các bạn nhỏ, còn lại là khu đất trống phục vụ cho nông nghiệp để kiếm thêm nguồn thu nhập kinh tế lo cho các bạn nhỏ như: trồng xoài, trồng thanh long, trồng quýt, dừa…..

Khi đến đây hình ảnh đầu tiên tôi cảm nhận được về người đàn ông áo xám, nhìn thật chân chất, bình dị khác hẳn với các sư thầy mà tôi đã từng gặp. Tôi chấp tay chào thầy, thầy cũng mỉm cười chào lại tôi và không quên công việc mình đang làm lỡ dỡ….thầy vừa làm vừa mời tôi vào dùng nước.

Chân dung người trụ trì Thích Lệ Tâm chân chất , bình dị

Tiếng khóc của những đứa trẻ, tiếng oa oa, tiếng cười nói của chúng làm tôi không thể nào ngồi yên…Tôi dạo quanh khu sinh hoạt của các em và được Cô:Diệu Hòa- Một người Mẹ tinh thần của những đứa nhỏ, cô sinh sống trong chùa với vài cô khác để lo cho các bạn nhỏ. Trò chuyện với cô về người Cha lớn: Cô nói: Thầy Trụ Trì năm nay được 56 tuổi, thầy rất thương lũ trẻ ở đây, chăm lo cho chúng từng chút một, và hể được ai giới thiệu hay nghe ai nói nơi nào có đứa trẻ bị bỏ rơi thầy sẽ đến nhận về nuôi. Tất cả một tay thầy lo,ngoài giờ kinh, thầy luôn làm việc không ngừng lúc thì làm đồng án tại khu đất quanh chùa, lúc thì tự tay thầy chăm sữa cho các bé…..Cô nói thêm có những lúc làm rồi thầy quên cả ăn cả nghỉ, lúc mệt, bệnh truyền nước, vừa khỏe dậy là thầy lại làm tiếp, quên cả nghỉ ngơi…thầy nói với cô làm để có cái ăn cho lũ trẻ... ..

Theo lời kể của cô:

Hiện tại, các trẻ em trong chùa hiện là con số: 65 trẻ em, các bé độ tuổi 2- 18 tháng tuổi có khoản 8 bé, mầm non 10 bé, cấp 1: 15 bạn, cấp 2: 6 bạn, cấp 3: 3 bạn. Ngoài một số em phát triển bình thường độ tuổi 2-3 tuổi, còn có một số em bị bệnh bẩm sinh như: bệnh đao, khuyết tật, suy dinh dưỡng nặng….

Cũng theo lời kể của cô: Bé Tâm Tâm mới sinh ra đã bị ba mẹ bỏ rơi tại Bệnh Viện Phan Rang Ninh Thuận, lúc bé mới3 tháng tuổi bé nhập viện mổ tại bệnh viện Nhi Đồng 1 vì tắc đường ruột, rồi mổ lần 2 vì bị nhiễm trùng, mãi đến khi bé được hơn 6 tháng mới được xuất viện, nhìn vết mổ trên bụng bé mà cảm thấy xót. Tổng viện phí lên đến con số 100 triệu đồng, bệnh viện hổ trợ 20 triệu, còn lại là sư thầy thanh toán từ nguồn thu nhập nông sản của chùa và nhờ vào các mạnh thường quân khác giúp đỡ. Hiện tại bé phát triển rất tốt,lanh lợi, dễ thương....

Bé Tâm Tâm - Những đường mổ phía trên và phía dưới của đứa trẻ mới hơn 3 tháng tuổi.

Một trường hợp mới nhất là bé: Hạnh Quỳnh bị bỏ rơi nơi gốc mít Chùa Xuân Mỹ được người dân xung quanh báo nên được thầy mang về nuôi, hiện tại bé bị suy dinh dưỡng trần trọng, Lúc đến thăm một sư thầy khác đang chăm từng giọt sữa một chó bé, nhìn thật cảm động…

Bé Hạnh Quỳnh – Hiện tại bé bị Suy Dinh Dưỡng Nặng

Ngoài ra các bénhư :Quyên, Hòa, Hiếu…..thì thật dễ thương….. Các bạn độ tuổi cấp sách đến trường cấp 1, cấp 2. Theo như lời cô: Diệu Hoa nói các bạn được đi học hết, về học phí thì được nhà nước hổ trợ miện phí, còn vật dụng cá nhân: sách vở, cặp, áo quần, văn phòng phẩm….điều phải tự thầy trụ trì lo cho chúng.

Rời khu vực trẻ em dưới độ tuổi sơ sinh, tôi đến vơi khu nhà gồm 7 giang phòng nơi sinh hoạt và chổ ngủ của các bạn khác lớn hơn. Điều tôi vô cùng ngạc nhiên là những nụ cười, những cái khoanh tay, những lời chào Cô, chào Chú khi tôi 2vc tôi còn cách xa chúng hơn 10 mét..Ở gia đình chúng ta có thấy được việc này không?

Những nụ cười tươi rói, những cái chấp tay chào làm tôi cảm thấy vui và ngạc nhiên vô cùng.

Các bạn nhỏ tập trung trong khuôn viên để xem ti vi và ngủ trưa, nhưng khi tôi đến các bạn cảm thấy vui và nhộn nhịp, nói chuyện quanh chúng tôi ríu rít, tôi cảm thấy thật có lỗi khi không có chuẩn bị một phần quà bánh kẹo nào, nhưng tôi hứa tôi sẽ trở lại và tặng quà cho tụi nhỏ…

Điều thứ 2 tôi ngạc nhiên hơn nữa là một căn phòng có gần 30 bé trai, bé gái độ tuổi từ 2-4 tuổi đang giờ ngủ trưa….con mắt nhắm hí hí.., khuôn mặt ngây thơ, dễ thương cảm thấy tò mò khi tôi bước vào….Tiếc là giờ trưa nên các bạn phải ngủ nên tôi không thể nói chuyện với các bạn được.

Tôi trở ra khu trước với các bạn nhỏ đang ăn trưa, một chiếc giường cao trong đó có 4 đứa trẻ đang ăn cơm, một người mẹ thứ 2 cho ăn cùng lúc 4 đứa, thế nhưng chúng rất ngoan, chịu ăn, lần lượt từ đứa này, sang đứa khác…vừa ăn vừa cười nói, vừa chơi….thấy mà thương.

Sau đó, là tiếc mục chụp hình….Có lẻ lâu lắm rồi các bạn ở đây chưa được chụp những bức ảnh của mình, thế là một Phô Tô Gờ Ráp Phơ Rỡm như tôi có việc để làm thay như một phần quà mà tui chưa chuẩn bị cho các bạn khi tới đây.

Tôi nói: Các bạn ai muốn chụp hình chú sẽ chụp cho và sẽ rửa ra tặng cho các bạn khi tôi quay lại đây trong thời gian sắp tới. Thế là các bạn nhỏ dơ tay: con, con,con nữa…..Lần lượt từng bạn nhỏ xung phong ra cho tui chụp hình, lần lượt không chen lấn, duy nhất có Bé Hiếu được coi là “nhoi” nhất..tấm nào cũng đòi chen vô chụp….hiii…nhìn mà thương quá.

Những nét mặt rạng người trong sáng của các em.

Bé Hiếu có tên gọi mới “Bé Nhoi” (Quần xanh – áo chấm bi)

Sau buổi chụp hình tôi quay lại căn phòng với những bạn nhỏ sơ sinh….Chúng nằm một mình, tự chơi, từ bò, tự lật và tự mình uống sữa. Mỗi bạn sẽ được các Mẹ pha cho bình sữa và đưa cho chúng, chúng tự giải quyết….Mọi người cứ nghĩ xem những đứa con thân yêu của các bạn có làm được như thế không? Tôi tin vào Phật, có lẻ chúng được Phật hộ trì…Chúng có thể làm tất cả, một ý nghĩ trong đâu tôi…..cứ cho chúng nằm đó, từ bò tự lăn, liệu té u đầu, liệu bò ra cửa té xuống đất thì sao…..nhưng nhìn kỹ lại thì không chúng chỉ lanh quanh khu vực đó, khóc rồi nín, ngó nghiên ngó dọc xem có ai đến ôm mình hay không…Vì chúng Thiếu Tình Thương Thật Sự.

Bé Hòa, Bé Quyên, một bé gái tôi quên tên..tự nằm chơi khi không có người chăm…

đặc biệt là không khóc.

Tôi ôm bé Quyên trên tay, trước lúc về và nói, con về ở với chú nhé….Tôi không nghỉ nó gặt đầu đâu vì nó còn quá nhỏ để hiểu câu nói của tôi thế mà nó gặt đầu đó cả nhà, tôi không nở về tí nào, trên đường về không chỉ tôi mà vợ tôi cũng luôn ám ảnh những hình ảnh đó.

Có lẻ đây là lần đâu tối đến với trại trẻ mồ côi…???.

Và đây là toàn bộ suy nghĩ của của tôi về chuyến thăm, nếu có dịp mọng các bạn hãy đến thăm và chia sẽ tình thương cùng các bé nhé.