Góc trải lòng

[Góc trải lòng] Thời gian sống ở Thái Lan, tôi thường gặp mèo ở khắp nơi và đùa giỡn với chúng. Chẳng con mèo nào sợ người lạ.

Có lần, trên đường chạy bộ công viên, con mèo trắng đen nằm ngủ phè ra. Người chạy ào ào qua chẳng ai đụng vào nó. Thỉnh thoảng lại có một anh dừng lại, rồi bế con mèo đặt vô bãi cỏ để nó an toàn. Nhưng nó có vẻ lì, lại tiếp tục đi ra giữa đường nằm. Suốt mấy tháng đi bộ ở khu đó, con mèo nhây quanh quẩn và chơi với tất cả người lạ nó gặp.

Tôi từng hỏi bạn tôi sao mèo chó ở đây chẳng sợ người gì cả, cậu ấy nhìn tôi và hỏi lại: “Tại sao nó phải sợ người?”

Người Thái không bắt mèo làm thịt, cũng chẳng bắt trộm chó đi bán.

Con chó hoang gần nơi tôi ở thường ngủ trước cửa 7-Eleven. Nó chỉ cần đi qua lại và được mọi người cho ăn đầy đủ. Chó mèo hoang trong khu phố đi dạo, ngủ lung tung, có người đi làm còn đặc biệt dừng xe ở chỗ tụi nó hay ngủ rồi đổ thức ăn ra cho chúng rồi mới đi làm. Chó ở Bangkok ít khi gầm gừ, cắn người, thậm chí vài nơi còn chạy theo chơi dụ ăn.

Trong công viên Lumpini lớn ở Bangkok còn có tụi kỳ đà. Bọn này đông và rất bự, cũng đi dạo lung tung, chả ai buồn đập giết gì hết. Những con kỳ đà to khổng lồ, nhiều khi đứng nhìn chúng trèo lên bờ hồ, đi qua lại, có người bảo đi xa ra, nó cũng hơi nguy hiểm đó. Sợ chúng vậy, nhưng chẳng ai ăn thịt, giăng bẫy, bắt giết. Năm ngoái, công viên có một đợt bắt hơn 400 con kỳ đà đó, mang về thả ở Trung tâm nhân giống động vật hoang dã Khaoson.

Bắt vậy thôi chứ chẳng giết con nào, mà đám bạn bè tôi đã tỏ ra bực mình, vì tụi nó bảo đi tập thể dục còn có kỳ đà để nhìn.

Có một lần, tôi đi chơi với đám bạn làm phóng viên. Nói nhảm gì đó một lúc, có đứa tự dưng nói một câu bằng tiếng Thái, tôi nghe không được, sau một lúc thì tụi nó xôn xao lên. Bạn tôi bảo vì cậu ấy nhắc lại hôm qua cả đám đi chợ ăn chiều, đi vô cổng chợ thấy có một người biểu diễn cú mèo và nếu muốn chụp hình với con cú đó phải trả tiền.

Cả đám chụp hình con cú, hỏi giấy phép, người ấy có đủ. Nhưng bạn nói: “Từ lúc nhìn con cú bị xích chân buồn bã cho người ta bật đủ loại đèn flash chụp, tụi tôi chẳng còn muốn ăn nữa. Hôm qua khi về, cả đám đã tìm xem đó là giống cú gì, và liệu có hợp pháp không khi giữ chúng và khai thác chúng như vậy. Tuần sau sẽ viết bài kỹ vụ này.”

Thời gian ở Thái, tôi học được một điều đó là không phải động vật đáng sợ với con người, mà chính con người làm chúng sợ.

Ở Sài Gòn, chỉ cần nhìn thấy mèo, lỡ miệng gọi một câu là con mèo chạy biến. Ở xóm tôi, đi ngang qua cửa nhà ai, chó sủa ầm ĩ.

Nhưng tôi chẳng thể nào trách lũ mèo quá nhạy cảm, hay bọn chó hung dữ. Ở nơi tôi ở, tháng nào cũng có người kể chuyện chó nhà họ bị đánh bả chết, bị giằng dây kéo đi, mèo bị bắt thịt, nhét túi trộm mất. Đi ra chợ, người ta bán cả chó mèo nghênh ngang như thể họ công khai nuôi cả trang trại chó mèo để làm thịt, chứ không phải đi bắt trộm.

Tôi cũng hay cười buồn trước sự cực đoan giận dữ của những hội giải cứu và yêu chó mèo ở Việt Nam.

Nhưng chắc là phải nhìn những con chó mà họ cứu, những chú mèo họ móc lên từ kẻ dìm chúng chết đuối, thì mới hiểu vì sao mấy bạn đó giận dữ đến vậy.

Có con chó bị chặt cả hai chân trước (tôi không hiểu ai sẽ có thú vui chặt chân con vật tội nghiệp ấy), có chú mèo bị nhét trong bịch nylon ném xuống nước (loài nào cũng thèm khí trời, khát sống, sao phải tìm cách giết hại nó).

Hôm nay đọc tin con hải cẩu bị đánh vỡ đầu, chết lồi mắt trên bờ biển, tôi nghĩ đến sự tuyệt vọng của động vật xung quanh mình.

Có lẽ xã hội chúng ta quen với việc ăn thịt tất cả mọi loài, giết tất cả các con trong tầm tay. Thịt chó, thịt mèo, thịt chim đồng, thịt cò... nói chung cứ là đạm thì thịt được tất. Thậm chí, ở trước cửa một khu bảo tồn chim chóc lập tức có người bán thịt chim treo một dề cho khách.

Chúng ta quên mất rằng đời sống của con người – ngoài chúng ta – còn là tổng hòa của các loài động vật khác.

Ta chẳng còn vui vì chả có con mèo nào đi lang thang trong xóm, đứng trên nóc nhà nhìn mình đùa bỡn.

Ta chẳng có thêm cảm xúc gì để gắn bó với nơi ở, như đứa bạn tôi hay khoe là cứ chó hoang thì thích 7-Eleven lắm, vì thiên hạ hay mua đồ ăn cho tụi nó.

Ta biến tất cả đời sống thành mồi nhậu, thịt ăn, máu me rỏ rãi cho thỏa cơn khát thèm.

Cái lý lẽ “có thể do hải cẩu thường xuyên phá, cắn rách lưới và ăn cá của ngư dân thả lưới ven bờ nên một vài ngư dân thiếu ý thức đã đánh chết hải cẩu” nghe thật là hợp lý và tàn bạo.

Vậy con hải cẩu có đánh chết được con người vì họ bắt cá không? Con rùa biển có cầm đá nện vô đầu người được vì họ chăng lưới bắt chúng không? – Câu hỏi này cố nhiên là hài hước và vô lý, nhưng nó cho thấy người ta đã quên mất cái nguyên tắc sinh tồn phổ thông nhất – là con người không sống một mình trong cái tinh cầu này – mà chia sẻ hành tinh với vô vàn loài khác.

Ta được gì khi sống với ánh mắt sợ hãi của bầy mèo?

Ta mất gì khi các chú chó chỉ cần thấy người lạ là giận lên buồn cắn xé?

Ta sống với ai, khi đi bộ trong một dải rừng, nhìn thấy con rắn bò qua (chả liên quan gì đến mình) cũng cầm đá nện cho nó nát đầu.

Xong rồi tới sinh vật bé tí vô dụng hiền lành này, ta cũng cầm luôn đá đập chết nó.

Đôi khi, người ta giết vì vui tay vậy thôi à :|

Bởi vậy, chúng ta chẳng xứng đáng có bất kỳ đời sống hài hòa, xinh đẹp nào hết đâu.

Ta có làm gì khác đâu ngoài thịt tất cả mọi con và cho vào mồm?

- Khải Đơn -

--------------------------

Hãy chia sẻ nỗi lòng này cho mọi người Việt Nam ta suy ngẫm nhé! Cảm ơn!